Trang chủ

Góc tâm sự: Góc tâm sự

Image Not Found

“Người Ở Lại” – Lời Tâm Sự Gửi Chị Tôi

Có những người sinh ra để đi xa, và cũng có những người chọn ở lại…


Câu chuyện hôm nay là về hai chị em – một người bước ra khỏi làng quê để tìm đường lập nghiệp, một người lặng lẽ giữ lấy căn nhà cũ, giữ lấy cha mẹ, giữ lấy ký ức.


Chào mừng bạn đến với Tâm Sự Cùng KA – nơi mình kể lại những câu chuyện đời thường, xoay quanh tình yêu, hôn nhân và gia đình.


Kênh sẽ phát sóng đều đặn hai buổi mỗi tuần – và hôm nay, trong tập thứ 3, KA mời bạn cùng lắng nghe truyện ngắn “Người Ở Lại” – Lời Tâm Sự Gửi Chị Tôi.


Thứ Sáu, 13/6/2025 lúc 01:28

Xem chi tiết
Yêu Chồng Chị Gái

Yêu Chồng Chị Gái

Chào mừng bạn đến với Tâm Sự Cùng KA, kênh mang đến những câu chuyện đời thường về cuộc sống tình yêu, hôn nhân gia đình...kênh mình sẽ phát sóng hai buổi trên tuần. Hôm nay là tập thứ 2 của kênh, cùng KA đến với truyện ngắn Yêu Chồng Chị Gái....

Thứ Tư, 11/6/2025 lúc 03:24

Xem chi tiết
Yêu ở tuổi 30

Yêu ở tuổi 30

chào mừng bạn đến với tâm sự cùng ka, kênh mang đến những câu chuyện đời thuòng về cs tình yeu, hôn nhân gia đình...kênh mình sẽ phát sòng hai buổi trên tuần. với nhiều chủ đề như mình đã chia sẻ. Hôm nay là tập đầu tiên của kênh, cùng KA đến với truyện ngắn YEU....


30 tuổi em không còn thơ dại. 30 tuổi đủ để biết mình cần làm gì để quyến rũ một người đàn ông nếu mình THÍCH. Cũng đủ để có cách ứng xử khéo léo từ chối sự sa ngã. Vậy nhưng em đã YÊU anh. Không cần lý do, chỉ là bởi em hành động theo lời trái tim mách bảo.

Thứ Ba, 10/6/2025 lúc 03:26

Xem chi tiết
Image Not Found

Người thứ ba

Chào bạn! Đây là Tâm Sự Cùng KA – nơi mình kể, bạn nghe, rồi chúng ta cùng nghĩ về những điều nhỏ bé trong cuộc sống. Không phán xét, không dạy đời, chỉ là những lát cắt rất thật – đôi khi buồn, đôi khi buồn cười, và đôi khi… rất giống chính bạn. Nếu bạn cần một góc nhỏ để nghỉ chân giữa bộn bề, thì KA ở đây, kể chuyện cho bạn nghe mỗi tuần.


Hôm nay cùng KA đến với câu chuyện tựa đề người thứ ba. mời các bạn cùng lắng nghe


Có những nỗi đau không bật thành tiếng… Có những cú phản bội mà đến tận sau này, mình mới dám thừa nhận là nó đã từng xảy ra.


Tôi kể câu chuyện này, không phải để trách móc ai, mà là để chính mình nhìn lại, rằng tại sao một mái nhà lại có thể sụp đổ, chỉ vì một người ngoài… và một người mình từng xem là cả thế giới.

Thứ Hai, 9/6/2025 lúc 12:13

Xem chi tiết
Image Not Found

Có Một Mùa Mưa Không Về

Tôi không rõ người ta có nhớ mùa mưa hay không, nhưng với tôi, mỗi lần trời đổ nước là lòng lại cồn cào. Không phải vì lạnh, cũng chẳng vì ướt. Mà là vì nhớ má. Nhớ cái cảm giác được ngồi trong gian bếp nhỏ, bên nồi nước chè bốc khói, nghe tiếng mưa rơi lên mái tôn rỉ sét, đều đều, kéo dài như không dứt.


Thứ Năm, 5/6/2025 lúc 10:16

Xem chi tiết
KHI BẠO LỰC LÀM TỔN THƯƠNG NHỮNG TÂM HỒN NON NỚT

KHI BẠO LỰC LÀM TỔN THƯƠNG NHỮNG TÂM HỒN NON NỚT

ĐỪNG ĐỂ NHỮNG ĐỨA TRẺ LỚN LÊN TRONG NỖI SỢ HÃI


Tôi đã nghĩ rất nhiều…

Về một câu chuyện xảy ra ở Bình Dương.


Một va chạm nhỏ trên đường…

Đáng lẽ… chỉ cần một lời xin lỗi… một cái bắt tay là có thể kết thúc.

Nhưng… không phải lúc nào cuộc đời cũng đơn giản như vậy.

Thứ Ba, 1/4/2025 lúc 04:50

Xem chi tiết
Ở Trên Cao Hay Dưới Thấp – Đâu Mới Là Nơi An Toàn?

Ở Trên Cao Hay Dưới Thấp – Đâu Mới Là Nơi An Toàn?


Có bao giờ bạn nghĩ rằng, một ngày nào đó, ngôi nhà mình đang sống bỗng dưng không còn cảm giác an toàn?


Một cơn rung nhẹ, chỉ thoáng qua vài giây, nhưng đủ khiến lòng người chao đảo. Những ai sống ở tầng cao bắt đầu hoang mang: liệu mình có nên rời khỏi chung cư?

Còn những ai ở nhà mặt đất lại tự hỏi: ở đây đã thực sự an toàn?


Và rồi, khi hình ảnh những căn nhà sụp đổ ở Myanmar, Thái Lan xuất hiện trên bản tin, nỗi sợ ấy càng lớn hơn…


Trong tập này, Chuyện Đen Kể sẽ cùng bạn nhìn lại những gì đã xảy ra, lắng nghe những câu chuyện sau cơn rung chấn, và suy ngẫm:


Chuyển khỏi chung cư có phải là giải pháp?

✔ Nhà mặt đất có thật sự an toàn hơn?

✔ Điều gì mới thực sự giúp chúng ta yên tâm trong ngôi nhà của mình?


Và trên tất cả, chúng ta sẽ cùng cầu nguyện cho những con người vừa trải qua thảm họa – những người mất mát tất cả chỉ sau một trận rung lắc ngắn ngủi.


Hãy lắng nghe, để hiểu hơn về sự mong manh của mọi thứ ta từng nghĩ là vững chắc.

Thứ Ba, 1/4/2025 lúc 01:30

Xem chi tiết
Phải vô phúc lắm tôi mới biết đến chứng khoán, crypto, forex

Phải vô phúc lắm tôi mới biết đến chứng khoán, crypto, forex

“Chào mừng các bạn đến với Chuyện Đen Kể – nơi chia sẻ những câu chuyện thật, những góc khuất trong cuộc sống mà ít ai dám nói ra. Hôm nay, chúng tôi sẽ mang đến một tâm sự đặc biệt từ một bạn giấu tên gửi về cho chuyên mục Tâm Sự.”

Có những quyết định trong đời, khi nhìn lại, ta chỉ ước chưa từng biết đến chúng. Đầu tư tài chính – chứng khoán, crypto, forex – lẽ ra phải là con đường dẫn đến tự do, nhưng với một số người, nó lại là khởi đầu cho bi kịch. Đây là câu chuyện của một người từng nuôi mộng làm giàu… nhưng cuối cùng lại lạc lối trong vòng xoáy đỏ lửa của thị trường.

👉 “Phải vô phúc lắm tôi mới biết đến chứng khoán, crypto, forex…”

Thứ Bảy, 29/3/2025 lúc 05:37

Xem chi tiết
Image Not Found

Mười năm - chỉ còn hoài niệm ký ức

“Đêm nay… bạn có nghe thấy không? Tiếng thì thầm của ký ức, những câu chuyện bị lãng quên, những nỗi niềm chưa ai từng kể…


Chào mừng bạn đến với Chuyện Đen Kể.


Hôm nay, chúng ta sẽ tạm gác lại những câu chuyện ma quái, để cùng bước vào một không gian khác—nơi chứa đựng những tâm sự sâu kín nhất, những ký ức đã phủ bụi theo năm tháng…


Đây là Radio Tâm Sự Đêm Khuya – nơi dành cho những ai từng mất mát, từng tiếc nuối, từng một lần ngoái lại quá khứ và tự hỏi: “Nếu được chọn lại, liệu mọi thứ có khác đi?”

Thứ Tư, 26/3/2025 lúc 06:01

Xem chi tiết
Image Not Found

Khi Cuộc Sống Không Như Mình Mong Đợi

Tập Podcast: Khi Cuộc Sống Không Như Mình Mong Đợi

Thứ Ba, 25/3/2025 lúc 08:19

Xem chi tiết
U40 mất việc, phải làm lại từ đầu?

U40 mất việc, phải làm lại từ đầu?

Có bao giờ bạn nghĩ rằng, một ngày nào đó, công việc mà bạn gắn bó hơn chục năm trời bỗng chốc bị lấy đi? Khi bạn không còn là một nhân viên văn phòng, không còn những ngày ngồi trước màn hình máy tính với mức lương ổn định, mà phải lao ra ngoài kia, lăn lộn với đủ thứ nghề để lo cho gia đình?


Hôm nay, tôi muốn kể bạn nghe về một câu chuyện mà tôi đã chứng kiến tận mắt – câu chuyện của một người đàn ông U40, từng là một kỹ sư IT đầy kinh nghiệm, nhưng rồi lại bị cuốn vào vòng xoáy suy thoái kinh tế, làn sóng AI và áp lực cạnh tranh từ thế hệ trẻ. Từ một người làm trong văn phòng máy lạnh, anh bỗng chốc trở thành shipper, phụ hồ, bán hàng online để lo cho gia đình. Một câu chuyện buồn, nhưng cũng là một câu chuyện của sự kiên cường và nghị lực không đầu hàng số phận.


Khi công nghệ thay đổi, con người bị bỏ lại

Tôi có một người anh – một đàn anh trong nghề IT mà tôi luôn kính trọng. Anh tên H. – một kỹ sư phần mềm giàu kinh nghiệm, người từng dẫn dắt tôi trong những ngày đầu chập chững vào nghề. Anh không chỉ giỏi mà còn rất tận tâm, lúc nào cũng sẵn sàng giúp đỡ đàn em như tôi.


Vậy mà có một ngày, tôi nhận được tin anh bị công ty cắt giảm nhân sự.


Tôi còn nhớ hôm đó, anh nhắn cho tôi một tin ngắn ngủi:

"Anh nghỉ việc rồi cậu ạ."


Không phải vì anh kém cỏi, cũng chẳng phải vì anh mắc lỗi. Nhưng nền kinh tế đang suy thoái, công ty không còn khả năng duy trì một đội ngũ nhân sự đắt đỏ. Trong khi đó, AI đang thay đổi cách mọi thứ vận hành – những công việc trước đây cần cả một nhóm kỹ sư, giờ chỉ cần một công cụ AI xử lý trong vài giây.


Và quan trọng nhất, thế hệ trẻ đang tràn vào thị trường. Họ nhanh nhẹn, sáng tạo, và sẵn sàng nhận mức lương thấp hơn. Một người dày dạn kinh nghiệm như anh, với mức lương cao và kỹ năng chưa theo kịp công nghệ mới, bỗng trở thành một khoản chi phí mà công ty muốn cắt giảm.


Những tháng ngày chông chênh

Mất việc ở độ tuổi U40 không giống như lúc còn trẻ. Ngày xưa, khi mới ra trường, tôi từng nhảy việc vài lần, nhưng chưa bao giờ cảm thấy lo lắng. Thế giới IT rộng lớn, lúc nào cũng có cơ hội. Nhưng với anh H., mọi thứ không đơn giản như vậy.


Anh có vợ, có hai con nhỏ đang tuổi ăn học, còn bố mẹ già ở quê cần chăm sóc. Khi mất đi nguồn thu nhập chính, anh không còn thời gian để chờ đợi một công việc lý tưởng.


Ban đầu, anh vẫn cố gắng tìm việc trong ngành, gửi hồ sơ đi khắp nơi. Nhưng công ty nào cũng ưu tiên người trẻ – những lập trình viên có thể nhận lương thấp hơn, làm việc với tốc độ nhanh hơn. Đối với họ, một người giàu kinh nghiệm như anh lại trở thành một khoản chi phí lớn.


Sau vài tháng chờ đợi mà không có kết quả, anh bắt đầu làm bất cứ công việc gì có thể.


Từ kỹ sư phần mềm thành shipper, phụ hồ

Lần đầu tiên tôi thấy anh chạy xe công nghệ, tôi hơi sốc. Một người từng viết những dòng code quan trọng cho các dự án lớn, giờ lại đi giao hàng, chở khách khắp thành phố. Tôi hỏi anh có thấy khó khăn không, anh chỉ cười:

"Có khó cũng phải làm thôi. Gia đình vẫn phải ăn, con cái vẫn cần tiền học. Không ai cho mình cái quyền ngồi đó than vãn cả."


Rồi có lần, anh nhận làm phụ hồ cho một người bạn đang cần gấp nhân công. Anh kể lại mà tôi vẫn không tin nổi. Cái ngày anh khuân bao xi măng nặng trĩu trên vai, anh nhận ra rằng sức mình không còn như thời trẻ. Nhưng anh vẫn tiếp tục, vẫn cắn răng chịu đựng.


Có lúc, anh còn thử bán hàng online, nhập hàng về tự chụp ảnh, tự đăng bài, tự đóng gói gửi đi. Những người xung quanh nhìn anh với ánh mắt thương hại, nhưng anh chẳng bận tâm.


Tôi từng hỏi:

— Anh có buồn không?

Anh im lặng một lát rồi đáp:

— Có chứ. Nhưng buồn rồi có giải quyết được gì đâu? Quan trọng là mình còn có thể làm gì tiếp theo.


Áp lực vô hình của người trụ cột

Tôi hiểu rằng không chỉ có công việc làm anh mệt mỏi, mà còn là áp lực vô hình đè nặng trên vai. Là một người chồng, một người cha, một người con – anh không thể để vợ con mình thiếu thốn, không thể để bố mẹ già phải lo lắng.


Có một lần, con trai anh hỏi:

— Bố ơi, bao giờ bố đi làm lại như trước?

Anh kể lại mà mắt rơm rớm. Trẻ con không hiểu về thị trường lao động, về kinh tế khó khăn. Chúng chỉ thấy rằng ngày trước bố làm ở công ty, còn bây giờ bố không còn đi làm như xưa.


Anh chỉ cười, xoa đầu con:

— Bố vẫn đang làm mà, chỉ là làm kiểu khác thôi.


Nhưng tôi biết, trong lòng anh, nỗi buồn vẫn còn đó.


Vực dậy từ chính đôi tay mình

Dù khó khăn, anh không bao giờ từ bỏ. Anh vẫn tranh thủ học thêm, cập nhật công nghệ mới, tìm cách quay lại với ngành. Dần dần, anh nhận được một số dự án freelance, dù không ổn định nhưng vẫn giúp anh có nguồn thu nhập tốt hơn.


Rồi một ngày, anh thông báo với tôi rằng anh đã có một công việc mới – không phải vị trí toàn thời gian như trước, nhưng ít nhất, nó vẫn giúp anh tiếp tục làm nghề mà anh giỏi nhất.


Anh không còn chạy xe công nghệ nữa, nhưng thỉnh thoảng vẫn bán hàng online để kiếm thêm. Anh nói, sau những gì đã trải qua, anh không còn xem nhẹ bất cứ công việc nào nữa.


Bài học từ một người đàn ông không bỏ cuộc

Nhìn anh, tôi học được một bài học quan trọng: Không có công việc nào là mãi mãi, và không có nghề nào là thấp kém. Quan trọng là thái độ của mình trước những biến cố.


Anh H. có thể đã mất đi công việc cũ, nhưng anh không mất đi tinh thần chiến đấu. Anh vẫn đứng vững, vẫn lo được cho gia đình, vẫn tiếp tục bước đi trên con đường của mình.


Tôi biết, anh không phải người duy nhất trải qua điều này. Ngoài kia, còn rất nhiều người cũng đang phải vật lộn với khó khăn tương tự. Nhưng chỉ cần họ không từ bỏ, chắc chắn sẽ có một ngày, mọi thứ sẽ tốt hơn.


Và tôi tin rằng, những người như anh H. rồi sẽ tìm lại được chỗ đứng xứng đáng của mình.


Cuộc đời vốn chẳng bao giờ dễ dàng, nhưng sau tất cả, điều quan trọng nhất không phải là ta đã ngã bao nhiêu lần, mà là ta đã đứng dậy bao nhiêu lần.


Bạn đã từng trải qua một biến cố nào trong cuộc sống chưa? Hãy chia sẻ cùng Chuyện Đen Kể nhé!



Thứ Năm, 13/3/2025 lúc 08:03

Xem chi tiết
Mẹ chồng nàng dâu

Mẹ chồng nàng dâu

Tao đi từ Nam ra Bắc tao không thấy có đứa con dâu nào như mày."

"Con đi khắp cái gầm trời này cũng không có người mẹ chồng nào như mẹ."

"Tao thì làm sao?"

"Thế con thì làm sao?"

"Mày chả làm sao, mày là nhất. Đi ra ruộng thì đi luôn đi. Ban ngày thì mải đi chơi, tối tắt mặt trời đổ lúa vào xay. Làm việc không khoa học chỉ có nghèo suốt đời con ạ."

***

"Con nghèo thì mẹ cũng nghèo theo, nên đừng có mà trù ẻo."

Ngày nào bọn tôi cũng được nghe "dân ca và nhạc cổ truyền" miễn phí từ hai mẹ con nhà bà cụ Thao.

Cụ năm nay tám mươi tuổi rồi, con dâu cụ thì hơn bốn mươi tuổi. Nghe đâu bảo ngày xưa cụ sức yếu, sảy mấy lần mới sinh được chú Tự. Vì là con cầu tự nên bà chiều chú lắm, từ nhỏ tới lớn muốn gì được nấy. Ngày chú Tự cưới cô Tin bà cụ cũng chẳng thích lắm, vì cô Tin học hết cấp một là nghỉ rồi. Nhưng chú Tự kiên quyết nên cụ phải cắn răng tổ chức lễ cưới. Cưới xong cô Tin sinh liền tù tì ba đứa con gái, cụ cứ bĩu môi mãi là đồ không biết đẻ.

Cụ bảo cô Tin, liệu mà sinh thêm thằng cu nối dõi, kẻo lúc bố chúng nó đi gái lại ngồi mà khóc. Con gái là con người ta. Cô Tin nghe thế bực mình bảo, "con gái là con người ta, con dâu đích thực mẹ cha mua về, thế sao mẹ không đối xử tốt với con đi, con nào chả là con, con trai mẹ có ở nhà chăm mẹ đâu, toàn thân con hầu hạ." Bà cụ hừ một cái rõ dài rồi quay mặt vào tường, chẳng nói gì thêm.

Mỗi ngày đều nghe thấy mẹ chồng con dâu nhà cụ kẻ xướng người tùy, hay hơn cả xem kịch nói trên VTV1 mỗi tối thứ bảy. Hôm nào không thấy hai mẹ con cụ cãi nhau, là thấy xóm hiu hắt hẳn.

Có một sớm, tôi vừa cho kem đánh răng vào miệng, thấy bà cụ nhà bên hậm hực gào toáng lên:

"Tay tao bưng trầu, đầu tao đội lễ, tao rước mày về cái nhà này, chứ không phải con giun cái kiến nó tha mày về mà mày không biết lớn biết bé, đi không thưa về không gửi."

"Mẹ ngủ ngáy o o, đấm bảy ngày chả hự, con thưa gửi kiểu gì? Mà con đi bừa chứ đi đâu mà thưa với gửi, mẹ bớt bớt cái tính cổ hủ đi."

"A, tao cổ hủ, mày chê bà già này cổ hủ, để tao gọi chồng mày về xem nó có cho mày một trận không, mày dám chê mẹ nó à?!"

"Mẹ đi mà gọi, con chả ngán. Mẹ chửi xong rồi thì ra ăn bánh quấn đi không nguội."

"Tao không ăn."

"Không ăn tận trưa mới có cơm đấy, lát bọn trẻ về nó ăn hết lại chả kêu. Bà Tư bún làm riêng cho mẹ đấy."

"Hừ, cái con mụ Tư bún chỉ khéo mồm, bán thì đắt, mày chỉ khéo vẽ vời tốn tiền."

"Thế mẹ có ăn không?"

"Chả ăn thì sao?"

"..."

Tôi cười nuốt cả kem đánh răng.

Cả làng tôi đều biết bà cụ Thao là địa chủ hết thời, ai cũng sợ cụ. Ngày cụ còn trẻ còn khỏe, đanh đá nhất làng, chẳng ai dám động đến cụ. Thế mà không hiểu sao cô Tin chịu được những gần hai mươi năm. Nghe đâu ngày cô Tin mới về làm dâu, làm bà cụ tăng huyết áp mấy lần, cụ còn dọa thắt cổ tự tử. Thế là cô cắt ngay cái màn tuyn, nối thành cái dây dài treo thòng lòng từ nóc nhà xuống, rồi bảo cụ leo lên. Cụ tức quá chửi ầm lên, nói cô muốn giết cụ. Cô phì cười bảo là cụ tự muốn chết, nếu không muốn chết thì xuống bếp ăn cháo cá đi không nguội nó tanh. Cụ chọn cháo cá. Vừa ăn vừa hừ, hừ, hừ.

Chú Tự đi làm xây dựng mãi dưới Quảng Ninh, một năm chẳng về được mấy lần. Bà cụ tuổi già hay ốm, hay nũng, hay giận. Chỉ có cô Tin mới trị được cụ. Mỗi lần hàng xóm nói cô khổ, vớ được mẹ chồng ghê gớm, cô cười hi ha, "người già với trẻ con là một, dỗ dành một tí là ngoan như bống ấy mà." Ban đầu mọi người nghĩ cô khôn khéo ý tứ, cho là cô ba phải, sau rồi phát hiện ra cô chẳng bao giờ đi nói xấu mẹ chồng ở bất cứ đâu. Thành ra mỗi ngày thấy mẹ con cô "hát tuồng", ai cũng dỏng tai lên nghe rồi đem đi buôn bán trong những vụ dưa lê ngoài ruộng. Mà bà cụ gắt gỏng là thế, nhưng đi đâu cũng một câu con Tin nhà tôi, hai câu con Tin nhà tôi. Sau hàng xóm cũng quen, lại nghĩ chắc cô Tin và bà cụ kiếp trước là nghiệt duyên, kiếp này phải trả nợ, cả đời dính vào nhau.

Hàng ngày hai người tranh chấp toàn chuyện lông gà vỏ tỏi. Từ việc hát ru con tới việc tắm cho lợn, mà cuối cùng toàn bà cụ thua. Vừa ăn vừa thua, vừa phơi lưng cho con dâu bóp thuốc vừa lầm bầm chửi biết thế ngày xưa tao ép thằng Tự lấy đứa nhiều chữ hơn. Học nhiều nó mới ngoan. Cô Tin cười ha hả, làm gì có ai nhiều chữ bằng mẹ, văn thơ mẹ cả cái chuồng trâu nhà mình chứa không hết.

"Cha tiên sư bố mày..."

Một hôm, cô Tin cuống lên đi tìm bà cụ. Chả là không biết bà cụ nghe ai nói chú Tự có bồ. Thế là cụ bỏ ăn, nằm liệt hai ngày. Cô Tin gọi chú Tự về gấp, chú bảo bận chưa về được. Sáng hôm sau cô đi chợ, về thì không thấy cụ đâu. Cô tìm nhà trên xóm dưới, rồi hoảng hốt chạy ra ao, ra giếng, không thấy bóng người. Cô cuống lên gọi điện thoại, "mẹ anh chết rồi anh có về không hả? Không thấy mẹ anh đâu, anh về ngay còn kịp tìm xác."

Chú Tự về nhanh như một cơn gió, bốn giờ chiều đã có mặt ở nhà, hàng xóm hỗ trợ tìm cụ từ trưa không nghỉ. Thấy chú về cô khóc toáng lên, đánh chú thùm thụp, miệng liên tục sao giờ anh mới về, không thấy mẹ đâu cả, không thấy mẹ đâu cả. Thiu hết cả bánh giò rồi.

"Mới có từ trưa thiu thế nào được?"

Cả nhà: "..."

Không biết cụ chui từ đâu ra, cả người lấm lem. Cô Tin nín bặt cả khóc. Cả xóm trắng mắt. Ai nấy đều thở phào. Chưa kịp phào xong thì cụ ngã lăn quay ra đất, mọi người lại tán loạn đưa cụ đi trạm xá cấp cứu. Bác sĩ bảo cụ bị tụt huyết áp do quá đói. Rồi bác sĩ nguýt cô Tin một cái rõ dài, "đúng là một mẹ nuôi được mười con chứ mười con không nuôi nổi một mẹ."

Cô Tin: "..."

Truyền được nửa chai đường thì bà cụ tỉnh lại, thấy con dâu khóc thút thít cụ xì mặt ra: "mày định khóc bây giờ cho đủ để lúc tao chết mày không khóc nữa phải không?"

Cô Tin: "..."

"Bánh giò có mang theo không?"

Cô Tin: "..."

"Biết ngay mà, chỉ có giả bộ thảo hiền là giỏi."

Chú Tự, cô Tin: "..."

Có mẹ chồng giỏi ăn nói nó khổ thế đấy.

Cô hỏi cụ, mẹ trốn ở đâu cả ngày mà tìm mãi không thấy. Bà cụ hừ một cái, trốn trên cái hố mối bãi chè sau nhà chứ đâu. Mày cứ động tí là đầu óc lú lẫn, bã đậu.

"..."

Trưa hôm sau bà cụ được về nhà. Sau khi ăn xong bát cháo gà tần thuốc bắc, cụ gõ cái gậy xuống đất, bắt chú Tự quỳ xuống trước bàn thờ ông cụ Thao. Chưa kịp nói gì cụ đã phang túi bụi.

"Con chó có đuôi, con người có ý thức. Vợ anh ở nhà bán mặt cho đất, bán lưng cho giời, để anh ra ngoài ăn chơi đàng điếm hả?"

"Con không có."

"Tôi quản anh có hay không hả? Tôi là tôi biết hết, anh chê tôi già mắt kém anh định qua mặt tôi phỏng? Đường đường là thằng đàn ông, văn chương chữ nghĩa bề bề, thần l... nó ám thì mê mặc lòng. Tôi nói anh biết, nhà tôi chỉ có mình con Tin được có tên trong gia phả. Mấy con yêu tinh quạ cái kia đừng hòng bước chân vào. Anh khôn hồn thì biết đường mà về nhà hối lỗi với vợ con. Tôi chỉ có ba đứa cháu, tôi không cần cháu trai, anh thích đi kiếm con hoang con ở thì cút khỏi cái nhà này. Hừ, hừ, hừ."

Sợ bà cụ tăng huyết áp, cô Tin đuổi chú ra nhà ngoài, tối đó cô ngủ cùng bà. Sáng hôm sau cô bảo chú: "mẹ bảo tay mẹ bưng trầu đầu mẹ đội lễ mẹ rước tôi về, nên nhà này của tôi. Anh cứ chọn đi, bà cụ chả sống được mấy nữa, bà chỉ có mình anh, anh sống sao thì sống."

Nửa tháng sau người ta thấy chú Tự xách ba lô về, sau đó đi theo mấy ông thợ cả ở làng nhận mấy công trình nhà văn hóa thôn bản.

Còn bà cụ và cô Tin ở nhà vẫn cất bài ca đi cùng năm tháng.

"Thế gian được vợ hỏng chồng. Nhà mày thì hỏng cả ông lẫn bà."

"Không phải đều là con mẹ à?"

"Tao mà đẻ ra cái loại chúng bay à?"

"Thế chồng con chui ra từ cái lỗ nẻ nào?"

"Cái loại rạch giời rơi xuống chứ sao."

"Rồi rồi, con thần con thánh, sét đánh không chết. Mẹ ngồi im con kỳ lưng, trơn là ngã gẫy cổ bây giờ."

"Hừ. Hừ. Hừ."

Sưu tầm

Thứ Năm, 6/3/2025 lúc 14:00

Xem chi tiết
Trang 1 của 1